
Tác giả Đặng Hoàng An chụp với tác phẩm đoạt giải tại cuộc thi Thương hiệu tôi yêu do báo Tuổi Trẻ tổ chức
Năm 2016, một bước ngoặt bất ngờ đưa tôi rời xa bục giảng, nơi từng là cuộc sống của tôi. Từ một giảng viên đầy hoài bão, tôi trở thành người phải đi dựa vào đôi tay, bờ vai của nhiều người.
Bục giảng - giấc mơ - tương lai… tất cả vụn vỡ. Mọi thứ trong tôi như bị đánh bật khỏi quỹ đạo. Cảm giác không thể đi tiếp, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, khiến tôi bất lực và rơi tự do trong tuyệt vọng.
Tái sinh từ con chữ
Những ngày u tối ấy, tôi bám víu vào hai thứ còn sót lại: tình thân và chữ nghĩa. Tôi đọc bất cứ thứ gì mình chạm tới, đọc như thể giữ lấy sợi dây mong manh kết nối với thế giới ngoài kia. Và rồi, tôi bắt gặp bài viết "Nghìn ngày cứu con" trên Tuổi Trẻ Online.
Câu chuyện của mẹ Phạm Thị Cúc kiên trì đồng hành cùng con trai vượt qua nghịch cảnh khiến tôi thán phục, nước mắt cứ thế ào ạt.
Lời bà giản dị nhưng như sấm dội vào lòng: "Tôi tin là con sẽ trở lại bình thường. Những tháng ngày cực khổ nhất còn qua được thì giờ sao lại không tin?". Tôi nghe như lời thì thầm với mình: "Hãy tin và bước tiếp".
Đó là khoảnh khắc tôi thực sự tin trở lại vào con người, vào nghị lực, vào chính bản thân mình. Tôi gọi đó là "lần tái sinh thứ hai".
Từ ấy, chiếc xe lăn không còn là vật cản, mà là "đôi chân tròn" đưa tôi đi về phía trước, chậm rãi nhưng vững chãi. Tôi tập đứng dậy, bằng một hình hài khác, học cách sống "tròn trong khuyết".
Từ dạo ấy, tôi gắn bó khắng khít với báo Tuổi Trẻ như người bạn tâm giao. Mỗi bài viết là một vệt sáng, mỗi nhân vật là một tấm gương giúp soi lại chính mình: chị "Vân kể chuyện" gieo khát vọng cho những người khuyết tật, nữ sinh bị ung thư truyền cảm hứng sống, khuyết tật không là dấu chấm hết… Tôi nhận ra: họ cũng từng đau, từng mất mát nhưng vẫn vực dậy và đi tiếp. Vậy thì tại sao tôi không thể?
Tuổi Trẻ đã giúp tôi đánh thức phần người tưởng đã lịm đi. Không đánh vào cảm xúc nhất thời, mà thấm vào tận tâm can. Chỉ là những dòng chữ thấm chậm, nhưng đủ sâu để đọng lại.

Tác giả giao lưu trong buổi lễ trao giải cuộc thi viết Thương hiệu tôi yêu do báo Tuổi Trẻ tổ chức
Tuổi Trẻ - dấu ấn đậm sâu
Năm 2023, khi Tuổi Trẻ phát động cuộc thi viết "Thương hiệu tôi yêu", một thôi thúc mãnh liệt từ trái tim khiến tôi phải cầm bút. Tôi đã viết về đôi giày Biti’s - biểu tượng nâng niu bàn chân Việt, về người cha già từng cúi xuống xỏ giày cho con như ngày tôi còn bé, về chính mình - người học cách bắt đầu lại từ nơi được xem là kết thúc.
Bài viết "Ngoài 30 tuổi, tôi được cha xỏ giày vào chân một lần nữa" được lan tỏa và may mắn đoạt giải. Giải thưởng ấy như một dấu son mở ra chương mới cho cuộc đời tôi, tươi sáng và lấp lánh hy vọng.
Từ một bài viết, tôi được nhiều độc giả biết đến. Từ một người từng bị từ chối cơ hội chỉ vì đôi chân không lành lặn, tôi được các trường học chào đón với vai trò của một người kể chuyện, người truyền lửa. Đứng trên bục giảng, tôi không phải để than thở, mà khẳng định rằng: Chúng ta vẫn có thể bước tiếp, kể cả khi cuộc đời bắt ta đi bằng những con đường khác.
Cuộc thi ấy, đã chắp cho tôi "đôi chân" mới để di chuyển trong các hoạt động cộng đồng. Từ chỗ đi tìm điểm tựa cho chính mình, tôi bắt đầu trở thành điểm tựa cho những người đồng cảnh, lặng lẽ nhưng bền bỉ.
Tôi còn được Tổng giám đốc Biti’s - chị Vưu Lệ Quyên tặng đôi giày thể thao. Và tôi đã mang đôi giày ấy chinh phục giải GreenUp Long An Half Marathon 2024 - giải chạy có sự đồng hành của báo Tuổi Trẻ.
Tại đó, tôi gặp lại đội ngũ người làm báo của cuộc thi năm trước, nghe anh chị chúc với ánh mắt trìu mến, tôi hiểu: những kết nối với báo Tuổi Trẻ không dừng ở mặt chữ, mà như mạch ngầm ấm áp, len sâu vào đời người bằng ân tình và sự tử tế.
Tôi tin rằng, ngoài kia, còn vô số người từng giống tôi - đang loay hoay trong những ngày u uẩn, vật vã tìm lối ra cho cuộc đời.
Và có thể, họ tìm thấy điều ấy từ một dòng tin, một trang báo, một cuộc thi. Tuổi Trẻ có sức truyền cảm hứng mãnh liệt, như cách nó đã chạm đến tôi, đúng lúc mình cần nhất. Đôi khi, chỉ cần một niềm tin được thắp lên… cũng đủ để làm nên một lần tái sinh.

Tác giả (ngồi xe lăn) tham gia giải GreenUp Long An Half Marathon 2024 với đơn vị đồng hành báo Tuổi Trẻ
Thanh xuân "tròn trong khuyết"
Lần này, khi cuộc thi "Dấu ấn Tuổi Trẻ trong tôi" được phát động, tôi ngồi lại, lần giở ký ức như lần giở một cuốn sách cũ - nhàu nát, nhưng đong đầy yêu thương.
Tôi không có nhiều "dấu ấn" rực rỡ, nhưng chắc chắn một điều rằng: Thanh xuân của tôi được sống "tròn trong khuyết", được tin và được bước tiếp, một phần là nhờ Tuổi Trẻ.
Tôi là độc giả, là tác giả và cũng là người được nâng đỡ bằng những con chữ. Những con chữ lặng thầm, nhẹ nhàng, nhưng đã định hình lại phần đời còn lại của tôi.
Tuổi Trẻ, không chỉ là tên một tờ báo. Đó là tên một chương ký ức đẹp đẽ nhất trong đời tôi, hiện diện từ lúc tôi lành cho đến khi khuyết, từ lúc chỉ biết nhìn về quá khứ đến khi dám viết lại tương lai.
Mừng Tuổi Trẻ tròn 50 năm. Mong rằng "món ăn tinh thần" này sẽ tiếp tục lan tỏa, để sưởi ấm thêm hàng triệu cuộc đời khác, giống như cách mà Tuổi Trẻ đã chạm đến tôi, đúng lúc tôi cần nhất.
Có người lưu giữ Tuổi Trẻ bằng ảnh, có người bằng nét chữ trên da, còn tôi xin giữ dấu ấn đặc biệt qua bài viết này. Nếu được kể về "Dấu ấn Tuổi Trẻ trong tôi", tôi xin được viết bằng tất cả sự hàm ơn: Tri ân Tuổi Trẻ vì đã nâng tôi đứng dậy và bước đi.

Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận