30/01/2025 07:39 GMT+7

Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Thuần: Trả răng cho bà

Một chuyện động trời, vào đến sân bay Tân Sơn Nhất chúng tôi mới phát hiện. Bà quáng quàng lục tung giỏ hành lý. Bà tìm cái gì vậy? Rõ ràng hồi sáng này vẫn còn. Bà bối rối.

Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Thuần: Trả răng cho bà - Ảnh 1.

Tranh minh hoạ của Nguyễn Ngọc Thuần

Họa sĩ, nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần sinh năm 1972 ở Tân Thiện - Lagi, Bình Thuận. Ở sự nghiệp văn chương, Nguyễn Ngọc Thuần được yêu thích đặc biệt qua tác phẩm Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ (tái bản 30 lần, dịch ra nhiều thứ tiếng).

Nhưng trước đó, các tác phẩm của anh cũng từng đoạt nhiều giải thưởng như: Giăng giăng tơ nhện (Giải thưởng Văn học tuổi hai mươi lần II); Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, giải nhất cuộc thi Văn học thiếu nhi lần III, Giải Peter Pan (giải thưởng của Thụy Điển dành cho tác phẩm thiếu nhi hay nhất);

Một thiên nằm mộng - giải A cuộc vận động sáng tác văn học thiếu nhi của NXB Kim Đồng 2001-2002; Nhện ảo - giải A cuộc vận động sáng tác cho thiếu nhi 2003, giải B (không có giải A) cuộc thi sáng tác văn học cho tuổi trẻ do NXB Thanh Niên phối hợp với NXB Văn Nghệ tổ chức cho tác phẩm Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ…

Nguyễn Ngọc Thuần cũng quen thuộc với độc giả qua các minh họa truyện ngắn trên các báo, đặc biệt là báo Tuổi Trẻ. Ở truyện ngắn mới nhất mà Tuổi Trẻ Xuân giới thiệu lần này, Nguyễn Ngọc Thuần tự vẽ minh họa.

Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc cả truyện và tranh của người nghệ sĩ tài hoa.

1.

Nhưng còn cái gì mới được chứ. Hàm răng của bà. Có đứa nào nhìn thấy hàm răng của bà đâu không?

À thì ra là bà đã để quên hàm răng của mình ở chỗ cậu. Cậu lại mãi tận Hà Nội. Giờ này làm sao mà chuyển phát nhanh hàm răng cho bà được.

Ra khỏi cổng an ninh, bà được anh chàng đẹp trai đẩy hộ chiếc vali ra cửa, bà hả miệng cười tươi như hoa thì phát hiện một khoảng trời bao la trong miệng mình.

Miệng bà trống trơn, không còn cái răng nào hết. Chưa kể gió Tân Sơn Nhất ngày hôm đó thổi vù vù, thổi vào cái miệng rất xinh của bà. Bà vội vàng ngậm miệng lại. Từ đó không còn thấy cười nữa. Không còn thấy vui nữa.

Tôi loay hoay đẩy vali bà đi, thế mạng cho anh chàng đẹp trai.

Ai nói già thì không cần đẹp, ai nói răng chỉ để trang trí. Răng còn là nhân phẩm của người ta nữa.

Tổ cha chúng bây, ông ngoại mắng có mỗi cái hàm răng của bà cũng không đứa nào nhớ. Bà mày về ăn Tết, ăn Tết tức là ăn, ăn mà không có răng thì lấy gì mà ăn.

(Sau này tụi tôi cứ đùa với ông, con là con của ba, sao ba lại chửi tổ cha chúng bây. Chẳng phải là ba tự chửi mình, tự dằn vặt xỉ vả mình đó hay sao).

Cũng phải quy ra tội của cái kẻ xúi giục này. Cậu tôi công tác ngoài đó. Năm nay không về ăn Tết được. Cậu lại là đứa con cưng nhất của ngoại tôi. Không có cậu là ngoại sống không nổi.

Mấy tụi bây muốn đi đâu thì đi, nhưng cậu út mày phải về. Năm nay cậu không về được, thế là bà phải đi thăm. Sau đó 25 Tết còn phải về lại để còn lo đất đai nhà cửa cúng kiếng ông bà trong này.

Vòng đi ông bà đi tàu lửa, nhưng vòng về thì đi máy bay cho nó đủ bộ trên trời dưới đất, đó là ý tưởng của ông ngoại tôi. Vả lại ông bà cũng chưa đi máy bay bao giờ, nên cũng là một dịp đi cho biết với người ta. Đó là thâm ý của con cháu.

Thằng cháu trai ngoài đó ăn cái bả gì không biết, hù bà, bà có đi máy bay bao giờ chưa?

Tất nhiên là bà chưa đi bao giờ. Đất dưới chân bà đi còn không hết lấy chi đi trên trời.

Nếu vậy thì nguy, thằng nhóc nói, răng của bà có cái khớp bằng bạch kim, đúng không, khi đi qua máy soi, nó sẽ reo lên, họ không cho bà mang răng qua đâu.

Thế muốn mang răng theo thì phải làm sao?

Con cũng không biết nữa, bởi vì con có đeo hàm răng giả bao giờ. Con nghĩ là muốn mang qua cổng an ninh, bà phải cho răng vào khoang hành lý.

Báo hại, tưởng chỉ đùa vui, được một mẻ cả nhà cùng cười rồi quên, ai ngờ bà tưởng thật. Nửa đêm cởi cái hàm răng giả ra bỏ vào trong hộp để sáng mai sẽ bỏ vào khoang hành lý. Thế rồi khi ra sân bay, vội vã thế nào không biết, bà quên mất cái hàm răng của mình.

Người một nơi, răng một nơi, tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi. Cậu còn đọc thơ nữa. Trong điện thoại cậu cười như điên như dại. Thôi, Tết này, tụi bây chịu khó nhai rồi mớm cho ngoại. Cậu gợi ý, không biết thật hay đùa. Hồi xưa bà vẫn mớm rồi phun vô mỏ chúng mày, bà lạ gì. Hồi đó miệng bà còn có cả bã trầu nữa kìa.

Nghe mà ớn lạnh.

Qua Tết, chắc cũng phải mùng ba cậu mới vào lại Sài Gòn. Nghĩa là ngoại có cả thảy tám ngày không có răng.

Nghe mà kinh khủng.

2.

Một cuộc rà soát các mối quan hệ, thân thiết, gần gũi lẫn xa lạ được lùng ráo riết. Trong danh bạ điện thoại của tôi chẳng có đứa nào ngoài đó. Nếu có thì chúng cũng đã về Sài Gòn trước 25 Tết rồi.

Tôi lần mò đến cả những cái tên mơ hồ nhất trong danh bạ. Cả Linh "ba bi" từng học chung một buổi vẽ màu nước từ năm mười hai, thời đó tôi khá là si mê nàng; cả Tùng Ba Ngón - gã lạ lẫm từng buôn chuyện với tôi trong quán cà phê ở sân bay khi tôi đang lướt Tinder chờ đến chuyến.

Gã chờm cái mặt bự sang, chúi mũi vào cái màn hình điện thoại bé tí của tôi bình phẩm con bé này ngọt nước nè, rồi nhăn nhở cười, hàm răng trắng chạch.

Đấy, con bé đấy, quẹt phải gấp, hắn hướng dẫn.

Thế còn em này? Tôi hỏi.

No no, gã nói, sang trái, sang trái nhanh. Em ấy trông đẹp đẹp vậy thôi chứ trái ngọt thì lắm sâu, quẹo trái nhanh.

Tinder giống như lái xe nhỉ, tôi nói.

Ừ, thì là… cỗ máy xe tình yêu mà. Gã thật là hài hước.

Kiếp trước bẩm sinh chắc là họ Trư.

Thế là, chúng tôi có một buổi sáng chờ máy bay và si mê lái.

Dạo đó hãng Vz trễ chuyến liên tục, có khi đến 5 giờ đồng hồ nhưng ông chấp. Sau này tôi cũng có gặp gã vài chuyến nhưng ngược giờ nhau, nên chẳng kịp cà phê cà pháo. Hắn cười hô hố hỏi sao rồi, có quẹt trúng con nhạn Tinder nào không. Tôi lắc đầu, thừa nhận sự ngu si của mình. Đúng vậy, trong tình yêu, tôi mãi là thằng ngu si. Lại đần nữa. Tôi nói.

Tôi gọi Tùng Ba Ngón. Đầu dây âm u như gọi xuống âm phủ. Giờ này chắc hắn đang bận ngủ. Điện thoại rung lên hồi lâu lại lặng im. Rồi một tiếng khò khè vang lên, như tiếng của một con mãnh thú vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ nặng nề.

Này… đừng có mà gọi giờ này nhé, giọng hắn kéo lê, nửa tỉnh nửa mơ, như chưa hẳn nhận ra bạn tâm giao ở đầu dây bên này.

Tôi kiên nhẫn chờ, bình tĩnh chờ. Chưa đầy mười giây sau, tiếng ngáp dài vang lên, hắn hắng giọng, rồi tiếng cười hô hố quen thuộc nổ tung qua loa, Này! Đêm qua bắt được em Tinder nào chưa? Chắc lại không rồi!

Tôi không đáp, chỉ nở một nụ cười tội nghiệp, nói: Ê, tui nói giúp tui chuyển một thứ vào Sài Gòn được không? Hàng siêu đặc biệt đấy.

Đầu dây lại chìm vào im lặng, lần này có vẻ là một im lặng khác, như hắn đang tỉnh giấc hẳn, dò xét.

Đừng có nói là hàng cấm đấy nhé. Ông đây không chơi mấy cái đó đâu. Hắn nói giọng rất nghiêm nhưng hơi thở khì khì lại đầy hài hước.

Thôi nào, hàng này không nguy hiểm, chỉ là hiếm thôi.

Tùng bên kia hừ mũi, giọng điệu nửa như đe dọa nửa như trêu đùa: Ông mà ngửi thấy mùi lạ là ông đây bóp cổ chú mày.

Sau câu nói là tiếng cười giòn tan của hắn lại vang lên. Đùa chứ, tao đang ở Nha Trang. Ngoài đây nắng lắm. Vậy mà mấy con điên ngoài kia vẫn bơi vô tri. Nhìn mấy ẻm tao cũng muốn vô tri theo.

Thế là gạch ngay một mối quan hệ không thể nhờ vả.

3.

Bố tôi nói, không có răng, bà mày sẽ tuyệt thực đấy. Ông răn đe, nhưng không tránh khỏi cười khì. Tưởng tượng xem, một ngày bỗng không còn cái răng nào thì chúng mày có vui được không.

Đời phức tạp quá. Thiếu gì cách gắn hàm giả, không hiểu sao lại chọn cho bà kiểu tháo lắp như chơi Lego thế này. Sểnh một phát là quên ngay. Bà thì đãng trí nữa. Trò chơi chấm dứt, cái mặt chù ụ thảm thương. Người già như em bé, đôi khi phải dỗ dịu dàng còn hơn dỗ em bé.

Thôi được rồi, bà cố ăn đi nhé (nín đi), rồi thì con sẽ tìm cách ship cho bà một bộ nguyên đai nguyên kiện, 24 chiếc luôn. Tôi nói mà lòng run khan.

4.

Trong danh sách ở xa có thể nhờ vả còn Marilyn tóc xanh.

Nàng ở đâu, tôi không biết, nhưng chắc chắn là nàng không ở Sài Gòn. Nàng là con thoi, là con ngựa chứng mà. Thời đang còn ý định theo đuổi nàng tôi vãi cả mồ hôi, vãi cả linh hồn. Buổi sáng nàng nói, em đang ở Biên Hòa, anh rảnh không?

Tôi ok, leo lên xe chạy vù đến với nàng. Nhớ đi mô tô nhe, nàng dặn, à, nhớ đem cái nón bảo hiểm hồng hồng tím tím mấy kỳ đấy. Tôi ok. Ba tháng sau, gọi điện nói đang ở Singapore, đang ngắm con sư tử biển, nàng ngả ngớn trước biểu tượng đầu sư tử mình cá, phun nước từ miệng xuống vịnh Marina Bay.

Không biết con Merlion này là sư tử trai hay sư tử gái nhỉ, nàng nói, rồi chỉ cái điện thoại về cái biểu tượng nổi tiếng một thời cười tươi như hoa, hỏi đi Sing chơi không? Nếu anh không đi không chừng lúc đó em sẽ mọc đuôi cá như con Merlion vì chờ anh.

Thuở ấy tôi mê nàng lắm, nên nàng nói gì cũng ok. Anh sẽ sang. Tôi ra sân bay thì vấp phải cái bọn Vz chuyên delayed nên ngồi lướt Tinder cho bớt sầu đời, gặp thằng ba ngón không kém phần cà chớn. Hắn chĩa cái mặt mâm vào điện thoại của tôi nói, này này này, quẹo trái, quẹo trái, quay xe nhanh.

Sau đó thì cũng đến Singapore vào giờ muộn. Thành phố như bùng lên những vệt trắng sáng. Dọc theo các con đường, hệ thống đèn đường phủ lên mọi vật một màu mê muội, vật chất, các con phố, nhất là những khu vực thương mại và giải trí như Orchard Road ngập đèn neon; đón chào dòng người mua sắm không ngừng đó, là em, con điên của anh.

Bắt máy, Marilyn tóc xanh nói, giọng sặc mùi kiếm hiệp, ái chà, bệ hạ, sao bây giờ lại nhớ đến thần thiếp thế này. Trong cung vàng điện ngọc, không có tì nữ nào để trò chuyện hay sao".

Thôi thôi, làm ơn tỉnh giùm, em có đang ở Hà Nội không? Tôi nói.

Ít nhất cũng phải hỏi chuyện thần thiếp một tí chứ. Nàng vẫn chưa rời khỏi cơn điên.

Lại dở chứng nữa rồi, tôi nói. Thôi được rồi, bây giờ con tiện tì kia, thế nào. Đã quyết định an hạ ở đâu chưa, hay là vẫn chạy như…

Như ngựa chứ gì, nàng cắt lời, cười ha ha. Em đang làm cho bọn Vz nè.

Lại bay hả. Làm cho cái bọn chuyên delayed đó hả.

May quá, anh chưa kiện em. Nàng lại cười giòn tan. Giọng cười của nàng khiến tôi nhớ lại những ngày xưa cũ. Nhớ đến điên lên được.

Em vẫn như xưa nhỉ. Tôi nói.

Nhưng mà đẹp hơn xưa, nàng nói.

Ừ, cái này thì anh công nhận. Nghe cái giọng quyền quý của em là anh có thể đoán là em đang đẹp.

Thế giọng thế nào thì hết đẹp?

Không, giọng em lúc nào cũng đẹp, xấu thế quái nào được.

Thôi, thôi… không đùa anh nữa, nàng nói, em đang ở Hồng Kông.

Lại thêm một con số ở xa không thể nhờ vả.

5.

Không có răng nhìn mặt bà gầy sọm, tang thương. Con mắt cụp xuống giận hờn. Với khuôn trăng đầy đặn kiểu này xem ra cả nhà khó bề mà ăn Tết nổi.

27 Tết, mặt bà sọm hơn nữa, nhìn cái miệng vô tri của bà không chút mùa xuân, tôi an ủi: "Bà yên tâm nhé, chiều 30, thượng đế sẽ đem đến cho bà một hàm răng mới tinh".

Bố tôi ngước mắt lên hỏi, là sao. Mày đừng có đùa với bà. Cậu mày gởi về à?

Làm gì có. Cậu còn phải đi tỉnh nữa. Tôi nói.

Nhưng mà, thượng đế thì thường đúng hẹn.

Chiều 30 Tết, nắng nhè nhẹ, se lạnh, một gói quà gõ một tiếng "ding" ngoài cửa, như hai người vừa người "match" (kết nối) nhau trên Tinder. Đúng như dự đoán, gói quà của Marilyn tóc xanh, khác hẳn với độ điên của nàng, nàng chưa bao giờ sai hẹn.

Bằng một đôi cánh thần tiên nào đó, nàng đã bay về Hà Nội vào chiều hôm trước. Ghé chỗ cậu tôi, lấy hàm răng giả của bà, bỏ vào hộp quà vuông vắn chỉn chu, thậm chí nàng còn quấn cả nơ lên đó nữa rồi gởi chuyến bay hỏa tốc. Nàng không quên rắc thêm mấy cái bông sô cô la diêm dúa dễ thương.

Khui món quà của nàng ra, không chỉ riêng tôi mà cả nhà thổn thức. Mừng muốn khóc thét lên được.

Nào, lắp răng vào nào. Tôi nói.

Lần đầu tiên, sau bao ngày u ám, nụ cười trở lại trên gương mặt thê lương của bà.

Con ma ri lin tóc xanh gởi cho bà đúng không? Bà hỏi.

Ủa, bà cũng biết con nhỏ đó tên là Con ma ri lin tóc xanh hả. Đúng là con nhỏ đó đó. Tôi nói.

Vậy thì mày phải lấy con bé đó gấp cho bà!

6.

Tôi nói với em, bà nói anh phải lấy em gấp. Giọng rền rỉ van xin.

Vậy à, Linh cười ngặt nghẽo trong điện thoại. Nhưng mà anh có muốn lấy em không?

Tôi nói, cũng còn… tùy…

Ba tôi nói, sau này, nếu bà trăm tuổi, tụi bay phải nhớ nằm lòng vụ răng cho bà. Nếu không, lỡ có kiếp sau, được lên thiên đàng mà không có răng, thì bà tụi bây cũng cười không nổi.

Sài Gòn ngày cuối năm 2024

Truyện ngắn Nguyễn Ngọc Thuần: Trả răng cho bà - Ảnh 2.

Trả răng cho bà - Ảnh 2.Ghi chép 'lạ' của nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần về những con virus nhỏ mọn sau 1 tháng là F0

TTO - Nhà văn - họa sĩ Nguyễn Ngọc Thuần - tác giả 'Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ', 'Một thiên nằm mộng', 'Trên đồi cao chăn bầy thiên sứ'... từng làm say lòng bao độc giả thiếu nhi và người lớn - vừa có hơn 1 tháng chống chọi với COVID-19.

Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên