
Sinh viên y khoa thực hành tại Bệnh viện Bạch Mai - Ảnh: BVCC
Sau khi Tuổi Trẻ đăng tải bài viết "Việt Nam đào tạo y khoa không giống ai?" đã thu hút được sự quan tâm của bạn đọc.
Theo GS.TS Lê Ngọc Thành, hiệu trưởng Trường đại học Y Dược thuộc Đại học Quốc gia Hà Nội, hiện bằng bác sĩ của nhiều nước lân cận như Singapore, Thái Lan hay Đài Loan (Trung Quốc) đã được quốc tế công nhận, trong khi bác sĩ Việt Nam vẫn còn bị giới hạn.
Nguyên nhân, theo GS Thành do "chúng ta không giống ai". Singapore theo mô hình đào tạo của Anh, Thái Lan và Đài Loan đi theo mô hình Mỹ, trong khi Việt Nam vẫn đang lúng túng, chưa xác định rõ mô hình và con đường hội nhập.
Ông Thành đề xuất Việt Nam nên "nhập khẩu" chương trình đào tạo từ những nền y học phát triển như Pháp, đồng thời đẩy mạnh đào tạo ngoại ngữ để bác sĩ có thể giao tiếp, tiếp thu kỹ thuật và hội nhập quốc tế.
Nhiều bạn đọc đã bày tỏ quan điểm của mình về vấn đề này, trong đó nhiều ý kiến cho rằng bác sĩ Việt Nam vẫn giỏi dù đào tạo không theo "chuẩn quốc tế", cũng có những ý kiến cho rằng Việt Nam cần thay đổi để nâng tầm đào tạo y khoa hiện nay.
Việt Nam có thế mạnh riêng, quan trọng là chất lượng
Nhiều ý kiến cho rằng Việt Nam có bối cảnh kinh tế, xã hội, dịch tễ khác với các nước phát triển, vì vậy việc đào tạo cũng sẽ có sự khác biệt.
Bạn đọc Hiếu Nguyễn bày tỏ: "Mỗi nước có hoàn cảnh riêng. Bác sĩ Việt Nam chủ yếu phục vụ người dân trong nước, điều quan trọng là năng lực chứ không phải cái danh quốc tế. Nhiều bác sĩ của ta rất giỏi, từng được Singapore mời can thiệp điều trị cho bệnh nhân của họ. Đào tạo hiện nay đã qua hội đồng chuyên môn, sao lại phải quá lo lắng?".
Cũng đồng tình với quan điểm này, bạn đọc Nguyen Ha nêu: "Nhiều sinh viên nước ngoài sang Việt Nam học y khoa, điều đó chứng tỏ chương trình đào tạo của chúng ta có chất lượng. Ca mổ tách cặp song sinh Việt - Đức của bác sĩ Trần Đông A, hay các ca điều trị vô sinh thành công của bác sĩ Nguyễn Thị Ngọc Phượng là minh chứng rõ ràng".
Bạn đọc Van Dung Nguyen bày tỏ: "Đào tạo bác sĩ ở Việt Nam hiện tại là để đáp ứng nhu cầu khám chữa bệnh trong nước, rất cấp thiết. Khi xã hội phát triển hơn, có điều kiện hơn thì sẽ điều chỉnh để phù hợp với chuẩn quốc tế sau. Đừng vội so sánh".
Còn Trương Kiệt cho rằng: "Điều Việt Nam cần nhất không phải là quốc tế công nhận bằng cấp, mà là chất lượng bác sĩ. Bởi bác sĩ phần lớn hành nghề trong nước, chịu ảnh hưởng của yếu tố văn hóa, thể chất, thói quen người dân.
Tuy nhiên hiện nay có quá nhiều trường đào tạo y, chất lượng đầu vào thấp, đó mới là điều cần lo".
Không được quốc tế công nhận, thiệt thòi cho bác sĩ
Bên cạnh những ý kiến cho rằng việc đào tạo cần quan tâm chất lượng thì nhiều ý kiến cũng cho rằng nếu được đào tạo chuẩn quốc tế sẽ tạo điều kiện cho bác sĩ có thể phát triển hơn.
Một bạn đọc chia sẻ nước nào cũng có bác sĩ giỏi, nhưng tại sao bác sĩ nước ngoài có thể hành nghề ở khắp nơi còn bác sĩ Việt Nam thì chưa? Đó là một thiệt thòi lớn cho chính y bác sĩ Việt Nam.
Một bạn đọc khác nhận định: "Chương trình đào tạo y khoa tại các nước tiên tiến đều dài từ 10 - 12 năm, kèm theo đó là lương trong thời gian nội trú. Điều này giúp họ có thời gian rèn luyện chuyên môn chắc chắn. Nếu bằng cấp của Việt Nam được công nhận quốc tế, đó sẽ là động lực lớn cho bác sĩ phấn đấu và là sự công nhận với hệ thống đào tạo trong nước".
Bạn đọc Vân Thanh chia sẻ đã làm việc ở Pháp 5 năm, thấy đào tạo ở Việt Nam và Pháp không khác biệt nhiều. "Khác biệt rõ nhất là ở Pháp hay các nước phát triển khác sau 6 năm đại học đã có bằng bác sĩ đa khoa và thêm 1 năm học sơ bộ có thể xem là bác sĩ chính thức, được hành nghề trong các cơ sở y tế.
Trong khi ở Việt Nam tấm bằng bác sĩ nội trú hay thạc sĩ chỉ có ở số ít bác sĩ chấp nhận học thêm cao học (3 năm). Khi tốt nghiệp cũng chỉ có danh xưng bác sĩ chuyên khoa, không phải bác sĩ nội trú.
Do đó một bác sĩ được công nhận tốt nghiệp, đủ chuẩn hành nghề thường mất khoảng 10 năm học tập, thực hành và tất nhiên trình độ chuyên môn của họ rất tốt", bạn đọc chia sẻ.
Cần nâng cao chất lượng đào tạo, thực hành
Nhiều ý kiến lại cho rằng trước mắt hãy nâng cao chất lượng đào tạo, thực hành cho sinh viên ngành y. "Đào tạo theo chương trình nào không quan trọng bằng việc sinh viên có được thực hành hay không. Hiện nay sinh viên đến bệnh viện gần như bị bỏ mặc, không có người hướng dẫn.
Bác sĩ thì bận, sinh viên thì đông, cứ sáng đi trưa về loanh quanh không biết làm gì. Cần thay đổi tận gốc việc thực hành mới mong nâng cao chất lượng", bạn đọc HBH thẳng thắn chia sẻ.
Bạn đọc Anh Vũ nêu thêm: "Chuẩn đầu vào các trường y hiện có sự chênh lệch lớn. Có trường lấy 27 điểm, có nơi lại rất thấp. Không thể đào tạo bác sĩ như phổ thông. Cần khống chế số lượng trường đào tạo y, chỉ giữ lại những trường đủ điều kiện, tăng lương, tăng phụ cấp cho bác sĩ, nhất là các chuyên ngành khó tuyển".
Bạn đọc Hoàng Bẩy chia sẻ câu chuyện thực tế: "Bên cạnh nhà có cháu học điều dưỡng để đi Nhật làm việc, nhưng phải thi bằng ở Malaysia vì bằng Việt Nam không được công nhận".
Từ ý kiến đa chiều của bạn đọc có thể thấy việc lựa chọn hướng đi nào, hội nhập quốc tế hay phát triển theo mô hình riêng thì điều quan trọng vẫn là thực chất chương trình đào tạo, khả năng hành nghề của bác sĩ và sự tin tưởng của người bệnh.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận