
Tôi mải lo cho tương lai, cha mẹ chỉ mong tôi về ăn cơm đúng bữa - Ảnh minh họa bởi AI
Tôi là con một, cha mẹ sinh tôi khi đã gần 40. Ngày đó họ không có ý định sinh con, nhưng mẹ bảo: "Trời thương, cho đâu dám từ chối".
Thế là tôi ra đời làm đứa con "lộc trời cho" trong ánh mắt nửa mừng rỡ, nửa lo lắng của những người đã bước sang bên kia dốc cuộc đời.
Khoảng cách thế hệ khiến tôi từng nghĩ mình là kẻ ở nhờ
Tôi lớn lên trong một căn nhà luôn đủ đầy cơm nước, nhưng đôi khi lại thấy thiếu điều gì đó. Không hẳn là tình thương, mà là cách thể hiện tình thương.
Không ai hỏi tôi đi học có vui không, có mệt không.
Cha tôi thể hiện tình cảm bằng cách sửa cái xe đạp tôi đi học hằng ngày. Mẹ thể hiện bằng việc gấp sẵn quần áo, chuẩn bị áo mưa treo sẵn ở cửa.
Tình yêu trong nhà tôi không có lời.
Tôi từng có những giai đoạn thấy mình như một kẻ ở nhờ trong chính ngôi nhà của mình. Không phải vì thiếu thốn, mà vì không hiểu nhau.
Tôi không hiểu vì sao mỗi lần tôi kể về công việc online, deadline dày đặc, cha lại bảo: "Làm cái gì mà suốt ngày ôm cái máy tính, chả thấy động chân tay gì".
Tôi cũng không hiểu vì sao mẹ lại hay càm ràm mỗi khi tôi tiêu tiền dù tôi đã đi làm thêm, tiết kiệm, tự mua cho mình đôi giày sau bao tháng.
Có lúc tôi thấy phát bực. Có lúc tôi nghĩ sao cha mẹ cổ hủ thế nhỉ, nhưng rồi, tôi lớn.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng khoảng cách giữa tôi và cha mẹ, không phải chỉ là 40 năm tuổi đời. Nó là khoảng cách của hai thế giới.
Tôi lớn lên với YouTube, mạng xã hội, các khóa học online. Cha mẹ lớn lên với phiếu tem gạo, xếp hàng mua muối, bữa cơm có rau luộc là mừng.
Tôi học cách thể hiện cảm xúc, còn cha mẹ thì quen giấu nỗi buồn sau ánh mắt, sau những tiếng thở dài.
Hồi tôi học đại học, có lần cha bị tụt huyết áp, tôi vội vã bắt xe về trong đêm. Về đến nơi thì cha đỡ rồi, đang ngồi ngoài sân ăn cơm với mẹ.
Thấy tôi về, ông chỉ hỏi: "Sao lại về giờ này?". Tôi bảo: "Con lo, con đọc tin tụt huyết áp có thể nguy hiểm". Ông gật đầu, rồi múc thêm một bát canh cho tôi, không nói gì nữa.
Lúc ấy tôi giận, tôi mong được nghe một câu kiểu: "Ừ, về là bố vui rồi". Nhưng không. Chỉ có bát canh, nóng và mặn, như cổ họng tôi lúc đó.
Mãi sau này tôi mới hiểu ông yêu tôi theo cách ông biết. Theo kiểu của một người đàn ông đã quen sống tiết kiệm cảm xúc. Không nói nhiều, nhưng làm nhiều.
Khoảng cách dù là 40 năm cũng có thể rút ngắn bằng một cái nắm tay
Càng trưởng thành, tôi càng nhận ra: không phải cha mẹ không chịu hiểu tôi. Họ chỉ chưa từng sống trong thế giới của tôi. Cũng như tôi chưa từng trải qua nửa đời người trong đói khổ, lo toan như họ.
Nhiều lúc khoảng cách thế hệ khiến tôi bật khóc. Không phải vì bị mắng. Mà vì thấy bất lực.
Tôi thương cha mẹ, thương rất nhiều nhưng không biết phải mở lời như thế nào để họ hiểu. Tôi 25 tuổi. Còn cha mẹ, gần 65.
Tôi bắt đầu tính chuyện lập nghiệp. Còn cha mẹ bắt đầu nói nhiều về chuyện "uống thuốc gì cho đỡ đau lưng", "sắp phải làm răng giả rồi con ạ".
Tôi mải lo cho tương lai, cha mẹ chỉ mong tôi về ăn cơm đúng bữa. Tôi chạy deadline, cha mẹ chờ đợi trong bữa cơm nguội lạnh. Có hôm tôi về muộn, thấy mẹ vẫn ngồi chờ, bữa cơm chỉ có canh cải, trứng rán.
Tôi thấy bứt rứt, nhưng chỉ kịp nói: "Con bận quá". Mẹ gật đầu, không trách. Nhưng tôi thấy ánh mắt bà như cụp xuống.
Tôi nhớ có lần mẹ hỏi: "Bao giờ lấy vợ để mẹ có cháu?". Tôi phản ứng ngay, gắt: "Con mới 25 thôi mẹ, đừng ép con được không?". Mẹ cười nhẹ, không đáp.
Đêm đó tôi nằm nghĩ: có lẽ mẹ không ép, mà chỉ lo. Bởi mẹ biết thời gian chẳng còn nhiều nữa để chờ đợi.
Từ đó tôi tập thay đổi. Tôi bắt đầu kể chuyện cho mẹ nghe dù bà không hiểu hết.
Tôi ngồi cạnh cha nhiều hơn, không cầm điện thoại chỉ để nghe ông kể chuyện cũ, lặp đi lặp lại.
Tôi tập nói: "Con thương bố mẹ", dù lưỡi vẫn ngượng ngập.
Tôi không mong cha mẹ thành người hiện đại. Tôi chỉ mong mình đủ kiên nhẫn để hiểu họ. Đủ tinh tế để biết cách yêu lại họ, theo cách họ cần. Bởi khoảng cách thế hệ, nếu không hiểu, thì thành rào cản. Nhưng nếu hiểu, thì là cơ hội để chúng ta học cách yêu thương đúng cách.
Nếu bạn cũng đang sống giữa hai thế hệ, nếu bạn cũng từng giận cha mẹ vì những điều nhỏ nhặt, hãy thử bước chậm lại một chút. Hãy thử lắng nghe họ, trước khi họ không còn đủ sức để nói.
Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu họ sớm hơn. Tình thân không phải lúc nào cũng tròn đầy.
Nhưng chỉ cần một người chịu bước tới thì khoảng cách, dù là 40 năm cũng có thể rút ngắn bằng một cái nắm tay.
BÌNH LUẬN HAY