Chiều chủ nhật, cả nhà đi ăn bánh canh chỗ bờ kênh. Như thường lệ, con ăn xong trước và xin phép chạy lòng vòng chơi. Bố mẹ ăn sau, vừa chậm rãi thưởng thức vừa vui vẻ trò chuyện. Dù vậy, bố mẹ vẫn không rời mắt khỏi con.
Mỗi khi thấy con chạy quá xa hoặc quá nhanh, bố đều gọi lớn và ra dấu không được tiếp tục chạy. Con hiểu nên cười tươi ra điều biết lỗi. Rồi mẹ nhìn thấy con chơi chung với một bạn trạc tuổi. Hai đứa đùa giỡn, rượt đuổi nhau rất vui.
Bỗng sực nhớ một câu chuyện rất ly kỳ trên mạng, mẹ hào hứng kể với bố: “Sáng nay có một bà mẹ trên Facebook chia sẻ câu chuyện có thật đau lòng lắm. Họ dắt con đi chơi rồi sơ sẩy lạc mất con. Gần một tuần mà chưa tìm được bé. Thương quá là thương”. Bố nghe xong chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn. Chợt nhớ nãy giờ lo nói chuyện mà quên mất con nên mẹ ngước lên nhìn và không thấy bóng dáng con đâu.
Mẹ hốt hoảng chạy đi tìm con. Khi hướng mắt về phía bố, mẹ gần như khuỵu xuống vì sợ hãi. Bố thấy thế vội chạy đến, vẻ mặt ngơ ngác: “Em kiếm gì hớt hải vậy?”.
Mẹ lắp bắp: “Bin mất tiêu rồi anh ơi! Hồi nãy em còn thấy con chơi với thằng bé nào đó, giờ nhìn lại không thấy đâu?”. Bố ngạc nhiên: “Thì con vẫn đang chơi với thằng bé đó đấy, nhưng ở bàn ăn kế bên bàn của mình. Em nhìn kìa”. Mẹ nhìn theo tay bố và thấy con đang ngồi kế bạn chăm chú xem máy tính bảng. Lúc này mẹ mới hoàn hồn.
Mỗi lần đọc những câu chuyện cảnh giác, mẹ luôn cho rằng mình thừa bình tĩnh để giải quyết. Nhưng đến hôm nay, khi chính mình tưởng đã lạc mất con mới cảm nhận nỗi sợ lớn như thế nào. Sự hoảng loạn làm mẹ không tỉnh táo. Mẹ chẳng biết phải làm gì và chỉ chực òa khóc. Tuy đây chỉ là một chuyện hiểu lầm nhưng nhờ vậy mẹ mới nhận ra, khi dẫn con đến nơi xa lạ, chỉ một giây rời mắt khỏi con có thể khiến cả đời mẹ phải ân hận.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận